Từ những ngày “trần mình dưới nắng lửa” đến những đêm “lội lũ giữ dòng sáng”, người thợ điện Hà Tĩnh vẫn lặng lẽ đi qua bao dặm dài gian khó. Và khi nắng tắt, bão qua, họ lại tiếp tục một hành trình mới – hành trình thắp “ánh sáng giữa lòng người”.

Chiều tháng Tám, làng quê Hương Khê khoác lên mình tấm áo mỏng màu khói bếp. Con đường đất nhỏ men theo rặng tre già dẫn tới ngôi nhà cấp bốn, tường vôi loang lổ, bạc màu theo năm tháng. Nơi ấy, cụ Nguyễn Trọng Hiếu, người lính Binh đoàn 559 năm nào, nay đã bước sang tuổi 98, lặng lẽ sống một mình giữa làng Gia Phố cũ (nay là xã Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh).

Bên hiên nhà, nơi chiếc ghế nhựa đã rạn nứt một chân, cụ Hiếu ngồi lặng lẽ lắng nghe tiếng gió thì thầm qua vòm lá, như bù đắp phần nào cho những câu chuyện thưa vắng của tuổi già quạnh quẽ. Thân hình gầy guộc, đôi bàn tay run rẩy hằn sâu dấu vết thời gian, cụ vẫn tự lo cho mình từng bữa cơm, chén nước, kiên nhẫn và lặng lẽ, như chính quãng đời dài dằng dặc mà cụ đã đi qua.

Hôm ấy, khi đoàn viên, thanh niên Đội Quản lý Điện lực khu vực Hương Khê ghé thăm, cụ cởi trần, chỉ mang một chiếc quần đùi màu xanh bộ đội đã phai màu, lúng túng đứng nép mình nơi ngưỡng cửa. Đôi mắt đã mờ theo năm tháng, nhưng vẫn ánh lên làn nước long lanh. Bàn tay run run đón lấy từng món quà rồi siết chặt tay từng người thợ điện. Cụ lặp lại nhiều lần, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn các cháu… cảm ơn các cháu rất nhiều…”. Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, giọt nước mắt của người lính già đã rơi…

Đôi mắt như nhìn xuyên qua màn thời gian, trở về những tháng ngày tuổi đôi mươi thưở bước vào chiến trường, cụ kể: “Ngày ấy, chúng tôi đi theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc. Ra đi, chẳng ai nghĩ đến chuyện trở về, chỉ biết bước tiếp, vì trước mặt là Tổ quốc, sau lưng là quê hương. Tôi còn sống để trở về đã là quá may mắn rồi. Giờ ba đứa con thì đều ở xa, sức khỏe yếu, hoàn cảnh khó khăn, ít có điều kiện về chăm sóc. Cặm cụi tuổi già, lắm lúc cũng buồn, thế nên có các anh năng đến thăm, tôi vui lắm…”, giọng cụ bỗng nghẹn lại.
Ấy nhưng suốt gần một năm qua, có một người âm thầm mang ánh sáng và hơi ấm đến căn nhà yên ắng ấy. Đó là anh Trần Đăng Khoa công nhân Tổ Quản lý tổng hợp số 2, Đội Quản lý Điện lực khu vực Hương Khê, một chàng thợ điện trẻ mới bước chân vào ngành từ tháng 5/2024. Hiểu được hoàn cảnh cô đơn của cụ, anh thường xuyên lui tới thăm hỏi, động viên và lặng lẽ thanh toán tiền điện hàng tháng giúp cụ. Dù thu nhập còn khiêm tốn, chỉ đủ để trang trải cuộc sống, anh vẫn sẵn lòng dành một phần lương để hỗ trợ, mong rằng phần nào vơi bớt gánh nặng cho cụ.
“Mỗi tháng, tôi đều dành thời gian ghé thăm cụ ít nhất một lần, khi thì mang theo gói mì tôm, lúc lại chút trái cây hay vài chiếc bánh ngọt. Nhìn cụ sống lẻ loi một mình, tuổi đã cao, sức đã yếu, lại thêm nhiều khó khăn, tôi tự nguyện đóng tiền điện giúp cụ, mong rằng phần nào giảm bớt gánh nặng trong cuộc sống của cụ”, anh Khoa kể.

“Số tiền ấy chẳng đáng là bao, nhưng với tôi, điều quý giá nhất chính là được chia sẻ và đồng hành cùng cụ vượt qua những ngày tháng khó khăn. Đó cũng là nghĩa tình, là nét đẹp văn hóa mà người thợ điện chúng tôi luôn trân trọng và giữ gìn”, anh Khoa tiếp lời.
Hôm ấy, gian nhà nhỏ bỗng sáng rực không chỉ bởi ánh đèn mới thay, mà còn bởi tiếng cười và lời hỏi han rộn rã. Cụ Hiếu say sưa kể cho các chú thợ điện nghe về những năm tháng ở Trường Sơn, về đồng đội đã ngã xuống, về những chuyến hành quân giữa mưa bom. Các đoàn viên trẻ lặng im lắng nghe và cảm nhận âm hưởng từ một thời xa lắm, nhưng vẫn nóng hổi hơi thở của thuở máu lửa, chiến tranh.
Đứng tựa cửa, nhìn theo những bóng áo cam khuất dần cuối con đường, cụ Hiếu khẽ mỉm cười. Trong lòng cụ, một ngọn đèn khác – ngọn đèn của tình người – đã được thắp lên…
Ánh sáng và văn hoá EVN
Câu chuyện về cụ Nguyễn Trọng Hiếu và tấm lòng cao đẹp của anh thợ điện Trần Đăng Khoa chỉ là một trong vô vàn câu chuyện đẹp, giản dị giữa đời thường của người thợ điện Hà Tĩnh. Những câu chuyện ấy như sợi dây vô hình, kết nối ánh sáng với niềm tin, âm thầm lan tỏa và chan chứa ân tình.
Còn in đậm trong lòng người dân là hình ảnh cảm động được chia sẻ trên mạng xã hội về anh thợ điện Trần Anh Tú (Đội Quản lý vận hành Điện lực Hương Khê) tận tình băng bó cho một cụ ông tám mươi tuổi không may gặp tai nạn giữa buổi trưa hè nắng cháy; Vẫn còn đó những lá thư cảm ơn chân thành gửi đến chị Nguyễn Thị Hằng (Đội QLĐLKV Lộc Hà), anh Nguyễn Khắc Tiệp (Đội QLĐLKV Thành Sen) và nhiều thợ điện khác khi trả lại những tài sản bị đánh rơi; vẫn rạng rỡ trong ký ức là nụ cười của các em học sinh Lê Quang Viết, Nguyễn Thị Nguyệt Ánh,… khi nhận quà và xe đạp từ tấm lòng các cô chú thợ điện Đội QLĐLKV Lộc Hà, mở ra cho các em thêm cơ hội bước vào giảng đường đại học.

Dưới màu áo cam quen thuộc ấy, biết bao hành động đẹp, những việc làm ý nghĩa của người thợ điện được khắc ghi và tỏa sáng giữa đời thường. Đó là hình ảnh họ giúp dân “cứu thóc” giữa cơn mưa chiều bất chợt; đó là những đôi chân bì bõm lội nước để trao mì tôm, áo ấm,… đến tận tay bà con vùng lũ; đó là hoạt động tri ân khách hàng giữa những ngày giáp Tết cận kề.


Họ là những bóng áo nổi bật giữa trưa hè, đứng trước cổng trường ứng trực, tiếp sức cho các thí sinh trong những kỳ thi căng thẳng; là đôi bàn tay ân cần chăm sóc Mẹ Việt Nam Anh hùng – những người đã hy sinh cả đời vì đất nước; là những người tình nguyện hiến những giọt máu nóng cứu người; là những tấm lòng vàng âm thầm lặng lẽ trong những năm tháng triền miên của đại dịch COVID-19…

Rất nhiều, rất nhiều, biết bao việc làm giản đơn ấy dù thầm lặng, vẫn sưởi ấm biết bao trái tim, xoa dịu những nỗi lo và thắp lên ngọn lửa niềm tin, hy vọng trong cộng đồng. Trên hành trình “giữ sáng”, họ không chỉ duy trì ánh điện, mà còn gìn giữ mạch nguồn yêu thương luôn rực ấm, bền bỉ và lan tỏa muôn nơi.
Từ những ngày “trần mình dưới nắng lửa” đến những đêm “lội lũ giữ dòng sáng”, người thợ điện Hà Tĩnh vẫn lặng lẽ đi qua bao dặm dài gian khó. Và khi nắng tắt, bão qua, họ lại tiếp tục một hành trình mới đó là hành trình thắp niềm tin giữa lòng người.
Với người thợ điện, “EVN – Thắp sáng niềm tin” không chỉ là khẩu hiệu, mà là lẽ sống, là tinh thần làm việc được tôi luyện từ trách nhiệm, sự tận tụy và tình yêu nghề. Ngọn lửa ấy đã và đang nuôi dưỡng niềm tin bền vững trong lòng khách hàng và cộng đồng, như lời Chủ tịch Hội đồng thành viên EVN từng nhấn mạnh: “Văn hóa EVN là ngọn lửa thắp sáng niềm tin trong lòng khách hàng và cộng đồng”. Đó là lý do, giữa những gian nan của nghề, họ vẫn kiên trì bám trụ, băng qua mưa bão, trèo cột giữa nắng gắt, hay lặng lẽ đến từng nhà khó khăn để mang theo cả ánh sáng và niềm tin.
Bút ký “Giữ sáng miền gió Lào nắng lửa” là lời gửi gắm thay cho nỗi niềm của “những người lính điện” – về những câu chuyện rất đỗi đời thường, về những công việc thường nhật lặp đi lặp lại suốt năm này qua tháng khác. Thế nhưng chưa bao giờ là cũ. Bởi trong từng khoảnh khắc tưởng chừng bình lặng ấy, có cả mồ hôi, sự tận tụy và niềm tin của người thợ điện gửi vào ánh sáng.
Thứ ánh sáng ấy, được vun đắp từ bàn tay, khối óc và ân tình của người thợ điện, không chỉ soi tỏ từng nếp nhà, mà còn sưởi ấm lòng người, nối dài mạch sống quê hương qua bao mùa nắng gió, mưa bão. Và chừng nào ánh sáng ấy còn hiện hữu, chừng đó tình yêu quê hương vẫn âm thầm cháy sáng trong tim mỗi người thợ điện quê nhà.
Theo Congly.vn